July 23, 2009
Bướm đêm Sài gòn
Nguyễn Thị Lan Anh-Việt Tribune
Một trong những tệ nạn nhức nhối của Sài Gòn là nạn mãi dâm. ‘Mãi’ tiếng Hoa có nghĩa là bán. ‘Mại’ là mua. Mãi dâm là bán dâm, Mại dâm là mua dâm. Gái bán dâm gọi là gái mãi dâm. Người mua dâm gọi là khách mại dâm. Nhưng dân Sài Gòn ngày nay dùng lẫn lộn, không phân biệt mại và mãi. Hiện nay, nghề mãi dâm và gái mãi dâm ở Sài Gòn chưa có vẻ gì là lâm vào ‘bước đường cùng’.
Bản thân người trực tiếp làm nghề và người dính dáng đến nghề không bao giờ công khai nghề nghiệp, thách thức dư luận. Ngược lại, họ thu mình, cố nhoè đi, nhỏ lại, im lìm. Ngày của họ là đêm của người thường. Đêm của họ là ngày của người thường. Trái khoáy thế, nên không khỏi thành đề tài xì xầm, ghét bỏ, xa lánh. Tìm hiểu về thế giới bướm đêm, nhiều bài viết chỉ dừng lại ở chỗ miêu tả thủ thuật hành nghề nhơ nhớp và hậu quả thảm thương của kiếp bướm, khiến người đọc có định kiến ‘hễ đã là thì ắt sẽ’
Hãy hỏi anh xe xích lô đang ngồi chờ khách này ‘biết em nào không, chỉ giùm’ sẽ được như ý. NTLA/Việt Tribune
Theo dấu bướm đêm
Nếu hỏi ở đâu có bướm đêm, không cần quá ba giây suy nghĩ, ai cũng chỉ tay ra công viên, khách sạn, bar rượu, sàn nhảy, quán cà phê, thậm chí đồn cảnh sát. Hỏi tiếp bướm đêm ở đâu, nhiều người ú ớ không biết đâu mà chỉ. Dễ ợt! Họ ở theo qui cung cầu – cứ chỗ có thóc là có bồ câu, có hoa là có bướm. Sân bay, bến xe, xóm ngoại kiều, khu du lịch nghỉ dưỡng, công trường xây dựng, khu công nghiệp, ký túc xá, doanh trại quân đội chính là nơi lý tưởng cho ‘chị em ta’ lượn lờ. Chập tối thả ra đường, đứng tựa gốc cây, thấy ai cũng mời ‘đi chơi không anh’ là hàng đứng, hàng dạt. Hàng di động đỡ hơn. Gọi thế vì chúng ‘đi săn’ bằng xe tay ga. Mặc váy ngắn, áo hai dây, mắt mũi lúng liếng. Gặp con mồi, áp xe sát ngay, nháy mắt, hất mặt khiêu khích. Một cái gật đầu, lập tức cửa các hotel thuê giờ mở rộng. ‘Tàu nhanh’ một trăm ngàn đồng một chuyến. ‘Tàu suốt’ gấp ba. So với giá tô phở ba chục ngàn đồng thì giá tàu bè như thế, chẳng có gì quá đáng.
Một địa chỉ quen thuộc của giới chị em ta thuộc quận Tân Bình.
Trong vai chờ lãnh hàng sân bay kẻ viết bài tấp vào khách sạn K.T, đường Núi Thành- Tân Bình hỏi nghỉ lại. Trả 70.000 đồng, để có hai tiếng đồng hồ rình đếm khách ra vào. Gần mười cặp! Toàn các ông trung niên, ăn mặc lè phè, đi cùng các em ‘đồi núi chập chùng’. Cô tiếp tân chỉ thu vài tấm căn cước chiếu lệ vì ‘quen mà’. Trên đường Nguyễn Thái Bình, Hoàng văn Thụ cũng nhiều hotel theo giờ trong đường vắng, hẻm sâu, nơi khách lái xe vào cửa chính và ra về bằng cửa hậu, cửa luồn. Chủ một hotel là chỗ quen biết cho hay ‘Bây giờ vậy cả. Bà đừng ngạc nhiên. Buổi trưa, được nghỉ hai tiếng đồng hồ. Về thì xa, lại kẹt đường. Ở lại, ăn xong kiếm chỗ ngả lưng có máy lạnh, rủ thêm một con nằm chơi. Tổng cộng tiền gái tiền phòng hết có 10 đôla’. Chuyện ‘ở lại, nằm chơi’của đàn ông, và chuyện đi shopping, đi spa của đàn bà trong những giờ nghỉ trưa công sở, hiện đang chảy như một dòng sông ngầm ở Sài Gòn- Hà Nội. Cuốn trôi cái gì, làm xói lở cái gì, là chuyện hậu xét.
Sào huyệt bướm đêm
Ông Hùng Gấu đường Hậu Giang, gọi ông là Hùng Gấu vì cái dáng to bè, nặng gần một tạ, nhìn phía sau khá giống gấu ngựa của ông, có thâm niên gần 20 năm trong nghề cho thuê nhà, khởi đầu từ vài căn phòng cấp bốn, nay lên được hai chục ‘chuồng gà công nghiệp’, diện tích mỗi ‘chuồng’ 24 mét vuông, ba triệu một tháng. Về ‘bọn ấy’ ông Hùng kể cả ngày không hết chuyện. Theo ông, chỉ nhìn thoáng qua là biết, rất ít khi lầm. Thứ nhất, chúng nó không thuê một mình mà thường hai ba đứa cùng thuê. Đồ đạc chỉ quần áo, thêm cái đệm, cái đầu máy, cái tivi, ít khi lỉnh kỉnh nồi niêu, sách vở. Thứ hai, ban ngày đóng cửa im ỉm ngủ, đêm mới mò đi, một hai giờ sáng về, quần áo cũn cỡn, phấn son loè loẹt. Thứ ba, không ở lâu, chỉ vài tháng là biến.
Cùng nghiệp chủ nhà trọ như ông Hùng là anh Chí đường Hồng Hà, bà Hai Lùn, chị Ngọc Thạch đường Giải Phóng, người đang phục vụ trong quân đội, người đã nghỉ hưu, người có chồng con làm trong sân bay. Những người này được cơ quan phân đất, lấy cất nhà, ngăn phòng cho thuê. Chị Thạch nói thản nhiên ‘chả có gì phải giấu. Đây ai cũng vậy. Lương là cái rơm cái rác, không bõ tính. Cái chính là khoản cho thuê nhà, thuê phòng. Chục triệu, vài chục triệu là thường. Người Hàn Quốc thuê nguyên nhà. Người Việt thuê phòng. Thường là cán bộ sân bay, viên chức công ty ngoại quốc, và bọn làm gái, hoặc gái bao thuê. Bọn làm gái tiếng là xấu xa, nhưng lại biết luật ‘đĩ chín phương, chừa một phương để ở’. Cho chúng thuê nhà thì yên tâm vì con trai mình, chồng mình, nói chung là ‘mỡ’ nhà mình, chúng nó không ăn. Khốn nạn nhất là mấy thằng dân phòng. Đêm hôm, chúng nó đi làm về ngang, hay bị bọn này gọi vào chốt gác đòi ‘kiểm tra giấy tờ’miễn phí’.
Nỗi niềm bướm đêm
Nhiều năm tìm hiểu đối tượng bướm đêm Sài Gòn, kẻ viết bài làm chứng những điều chủ nhà trọ nhận xét về ‘chị em ta’ là đúng. Sẽ vô ích nếu cố đi tìm một thống kê chính xác về nghề ‘sống làm vợ khắp người ta’. Con số vài trăm ngàn gái mãi dâm mà các cơ quan hữu quan đưa ra, chỉ có tính chất tham khảo. Nguồn gái chủ yếu từ các tỉnh Tây Nam Bộ, trong các gia đình đông con, dầy nợ. Hầu hết các em học chỉ hết cấp 1 cấp 2 là phải nghỉ, bước một bước từ ruộng lầy lên vũng lầy. Ở nơi hành nghề, các em phải làm những gì để có tiền, khuất mắt trông coi, miễn bàn. Chỉ biết, dưới mắt các bà hàng xóm láng giềng nơi tạm trú, tùy lúc, tùy chuyện mà các em bị họ phê ‘dữ như quỉ, hỗn như gấu, ăn hàng như mỏ khoét, xảo quyệt như chồn cáo, lười như hủi, ngu như chó’
Những lời ‘sở thú’ nọ, không hoàn toàn oan Thị Kính. Nhưng nói của đáng tội làm sao các em sắc sảo khôn ngoan được khi mới mấy cái tuổi ranh, chân ướt chân ráo lên Sài Gòn, thấy cái gì cũng đẹp cũng lạ, thấy ai cũng ngọt ngào xởi lởi. Làm sao các em hiền hậu, đoan trang được khi đồng tiền mồ hôi nước mắt nhanh chóng bị chủ nhà trọ, bọn dắt mối, cho vay lãi, thậm chí cha mẹ, anh em, chồng con xâu xé bằng hết… Quá nhiều tâm sự bế tắc chán chường của các em kể cho kẻ viết bài nghe kèm theo tấm áo lật lên ‘cho cô coi tụi nó ác cỡ nào’. Thuốc lá rít liên miên. Môi mím chặt, nước mắt ứa lặng lẽ. Em Hải Đường, một bướm đêm khá xinh, tuổi chỉ đáng con kẻ viết bài, ‘thở ra’ thứ triết lý nặng trịch, buồn tênh, rằng ‘Ban ngày, trước mặt dân, trước mặt vợ, trước mặt tín đồ... làm ra vẻ đàng hoàng, đạo đức nhưng ban đêm, với mình, thì... Bởi vậy, đời này, đừng tin thằng nào. Càng dạy đời, càng vỗ ngực ta đây thì càng khốn nạn’. Không hiểu sao thông điệp, triết lý, và tín điều của các em khá giống nhau, dù không bao giờ có phương tiện để ‘toàn ngành’ phổ biến, trao đổi, học tập kinh nghiệm rộng rãi.
Tất cả bướm đêm, lúc ban sơ không em nào ngờ mình sẽ ‘hóa bướm’. Và khi thành bướm, cũng không em nào muốn trụ lại với nghề mà đều mong ‘ráng vài năm, kiếm mớ vốn về quê sửa lại nhà, bán tạp hóa, chờ Việt kiều’. Có lẽ vì thế mà các em rất hay coi bói, từ tử vi, bói bài, bói tay để hỏi chuyện làm ăn, chồng con, hậu vận giầu nghèo… Tiền ‘nuôi’ thầy bói và những hình thức mê tín khác (chuộc ngải, làm bùa yêu, ếm tình địch,...) không hề nhỏ. Chưa kể tiền ăn hàng, tiền sắm sửa, thuốc men, đóng hụi chết hụi sống cộng hết lại, bèo nhất ba trăm đô một tháng. Để có ba trăm đô, các bướm phải bay cật lực. Thanh Tina, kẻ viết bài làm quen khi đến quán Cõi Riêng đường Nguyễn Trọng Tuyển thấy em một mình ngồi buồn trong góc. Thanh Tina thuộc típ ‘miễn quanh co’. Cô khai tuồn tuột: hai mươi sáu tuổi đời, sáu năm thờ thần Bạch Mi làm tổ nghiệp, từng bay đủ ‘bốn vùng chiến thuật’ – Chợ lớn với mấy ông Ba tầu, Xa cảng miền Tây với thương lái gạo, trái cây. Xa lộ Biên Hòa, Thủ Đức ‘đón lõng’ chuyên gia Đài Loan trong khu chế xuất.. và bây giờ, tới sân bay Tân Sơn Nhất.
Một nhóm nữ khác, tạm trú ở khu phố 6 phường 4 (lúc đầu xưng là sinh viên mới ra trường, sau mới biết là hồ ly tinh thứ dữ), không ‘rình mồi’ trong quán cà phê như Thanh Tina mà chọn sân tennis, lớp học Anh văn cấp tốc, câu lạc bộ dưỡng sinh, khiêu vũ dành cho người lớn tuổi. Con mồi lý tưởng của các cô là mấy cha nội ‘gia ma ha’ (già mà ham) thừa tiền, thích vui vẻ. Trụ sở ‘tiếp khách’ là các hotel thuê theo giờ.
Cao cấp hơn, tới các nàng Kiều đội lốt thông dịch viên, nhân viên công ty, người mẫu. Các Kiều này có thể ngồi xe hơi ‘đi công tác với xếp’vài ngày hay đóng cửa mở nhạc lớn, tiếp khách nước ngoài, khách Việt kiều tại phòng vài tiếng đồng hồ. Cung cách, phong thái tỏ ra ‘hơn đời một bậc’. Đi đâu mặt mũi cũng lạnh lùng, kênh kiệu, để rớt lại phía sau mùi nước hoa Tresoir thơm chua chát. ‘Tiêu chuẩn phấn đấu’ của Kiều nhi hạng sang, nói cho cùng, cũng là tiêu chuẩn ‘bốn không mắc’ của ‘toàn ngành’ – không để mắc bệnh, mắc nghiện, mắc nợ và mắc bầu. Còn mắc tai tiếng thì ‘kệ mẹ nó, nghe riết quen’. Quen ư? Chưa chắc! Khu mạng nhện đường Nguyễn Thái Sơn vẫn còn đang hào hứng về trận ‘song ca’ miễn phí kia. Chẳng là buổi sáng Chủ nhật, nằm trong nhà nghe tiếng chửi eo óc ‘đứa mô ăn sẵn nằm ngửa, lười nhác, vứt rác cửa nhà tau’ của mệ Huế hàng xóm, ‘bướm’ Nguyệt nằm im cố nhịn. Nhưng vừa lọt tai chữ ‘đĩ’ là cô mở cửa lập tức. Ai cũng ngạc nhiên vì Nguyệt ngày thường sống như chiếc bóng, bây giờ lồng lộn, dữ tợn. Cô gào ‘Đĩ thì đã làm sao! Đĩ cũng phải đổ mồ hôi, chứ đâu ăn cướp không của ai. Chửi đĩ công khai, còn đĩ lậu có chồng mà đi ngủ với trăm thằng đổi lấy cái này cái nọ. Mấy con đó dám chửi không?’
Ngày xưa dân chơi Sài Gòn tìm tới Ngã ba Chú Ía, Ngã năm Chuồng Chó, Ngã ba Vườn Lài, Ngã tư Quốc tế để ‘đốt tiền mua vội một đêm vui’. Còn ngày nay, hoạt động của các ngả ba ngã tư ngã năm nọ, chỉ còn trong thực tế chứ không có trong bất kỳ một bản báo cáo của cấp nào, ngành nào. Nghịch lý ở chỗ trong khi xã hội coi mãi dâm là một tệ nạn cần loại bỏ, người dân coi chuyện mua bán dâm là phi đạo đức, thì ngoài đời, mãi dâm và những hoạt động ‘cận mãi dâm’ lại là nhu cầu có thực của ‘phân nửa thế giới không phải đàn bà’. Lúc này lúc khác, vì lý do này lý do khác, trong điều kiện này điều kiện khác, chuyện mèo ăn mỡ, mỡ ăn mèo…vẫn đầy ra. Cho nên, ai bắt cứ bắt, ai chơi cứ chơi, thậm chí có người vừa chống vừa chơi, chống tay này, chơi tay kia. Còn bướm Sài Gòn, vẫn đêm đêm cần mẫn săn mồi.. [NTLA]
source
No comments:
Post a Comment