Wednesday, 9 September 2009

Singapore



09-0906-02-Changi_Airport.jpgTrịnh Hội

Hôm nay tôi có hẹn ăn trưa 'dim sum' trên phố Orchard nổi tiếng ở Singapore cùng với một người bạn luật sư mới quen người Sing tên là Alfred và anh có một nhận xét rất hay mà tôi phải viết ra ngay để nhớ.
Alfred so sánh bảo nếu như các nước được thâu tóm nhỏ lại thành những buildings thì Singapore nên được xem như là một khu khách sạn du lịch hạng sang, dịch vụ nào cũng có, rất thuận tiện và nơi đâu cũng luôn được chăm sóc cẩn thận, dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng nó chỉ có thế. Bạn không nên và không thể ở khách sạn suốt cả đời bạn. Ngay cả khi bạn có đủ tiền để sống dư dả cả đời trong khách sạn.
Tại sao thế?
Vì bạn sẽ không học được gì nhiều. Vì điều gì cũng có chính phủ làm giùm cho bạn kể cả việc bạn được phép đọc cái gì, xem cái gì và không được phép bất đồng ở điểm nào. Nghe sao giống nước nào đó rất thân thuộc với chúng ta phải không?

Mặc dù trong quá khứ có rất nhiều lần tôi đã đến Singapore nhưng lần nào tôi cũng chỉ ở transit đợi chuyển máy bay để đi tiếp chứ chưa bao giờ tôi bước chân ra khỏi sân bay quốc tế Changi để xem có gì ở bên ngoài để tò mò chiêm ngưỡng. Một phần vì cũng như Alfred, tôi nghĩ đất Singapore chẳng có gì để đáng xem. Nó chỉ là một thành phố nhỏ, giàu có (nhưng rất mắc mỏ) ở Á Châu với đầy đủ các tiện nghi giống như các nước phát triển khác mà tôi đã có dịp đặt chân đến.

Nhưng phần lớn lý do là vì tôi không có nhiều thiện cảm với đất nước này nhất là từ khi có một thanh niên Việt Nam ở Úc cùng trang lứa với tôi mang tên Nguyễn Tường Văn đã bị treo cổ ở nơi này cách đây vài năm. Anh đã bị phát hiện mang bạch phiến qua cửa khẩu sân bay Changi trên đường từ Việt Nam đợi máy bay transit để trở về Úc.
Thành tâm mà nói tôi không có nhiều ý kiến về vấn đề tử hình ở Singapore mặc dù trên lý thuyết tôi không đồng ý với án tử hình dù ở bất cứ nơi nào hay do hoàn cảnh ra sao. Ðối với tôi, nó quá tàn nhẫn và không cho một ai có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm, ăn năn hối lỗi. Kể cả chính xã hội đã nhân danh công lý thi hành bản án.
Thử hỏi giả như nó đã lỡ kết án người vô tội và giết lầm người thì ai là người cuối cùng phải chịu trách nhiệm? Và trách nhiệm đó là gì? Răng trả răng. Mắt trả mắt. Chẳng lẽ lại phải tử hình người làm việc vô trách nhiệm đã lỡ đưa ra bản án giết lầm người?
Tuy nghĩ thế nhưng điều làm cho tôi trước đây không có nhiều cảm tình dành cho đất nước này không phải chỉ vì luật pháp của họ cho phép thực thi án tử hình mà là vì cung cách của họ khi thi hành bản án. Trước ngày Văn bị treo cổ, người mẹ tỵ nạn Việt Nam của Văn bay từ Úc sang chỉ để xin lần cuối gặp được Văn và ôm Văn vào lòng. Ðấy cũng là ước nguyện cuối đời của Văn trước khi anh nhắm mắt.
Thế nhưng lời khẩn cầu của người mẹ đau khổ ấy đã không được đoái hoài, tiếp nhận. Hàng ngàn người Úc cùng thắp nến cầu nguyện, van xin cũng chẳng được chính phủ Singapore xét đo, cân nhắc.
Vì lẽ đó có thể nói tôi không thích lắm lối sống và cách suy nghĩ của xã hội Singapore. Nó quá cứng nhắc, đơn điệu, ưa chuộng vật chất và không đậm màu sắc nhân bản như ở những nước phát triển khác.
Tôi không thích tìm đến Singapore trong quá khứ vì lẽ đó.

Mãi cho đến hôm nay.
Như ông bà ta thường có câu ‘biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe’. Hôm nay có đi và biết một tí rồi tôi mới dám thưa thốt mặc dù tôi nghĩ là mình vẫn rất sẵn sàng để dựa cột nghe tiếp! Vì vậy bạn đọc nào có ý kiến khác xin cứ tự nhiên.
Sau chuyến làm việc ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn ba ngày, tôi nhận thấy thật ra xã hội Singapore cũng có nhiều điều đáng để chúng ta học hỏi chiêm ngưỡng. Ðiều thứ nhất tôi thấy là nó sạch, đẹp, ngăn nắp và đầy bóng cây xanh hơn tôi nghĩ. Không như ở Hồng Kông, hầu hết các đường phố ở Singapore đều rợp bóng cây xanh và xen lẫn giữa hai bên đường là từng chụm bông giấy trắng, hồng rực rỡ. Ðiều này vừa làm cho khung cảnh vạn vật đều trông có vẻ tươi hơn, dịu hơn, lại vừa giúp cho môi trường không bị ô nhiễm như những thành phố lớn khác ở Châu Á.
Nghe nói đâu vào những thập niên 50, 60 chính Cựu Thủ Tướng Lý Quang Diệu đã tự tay chọn giống chọn cành ra lệnh cho trồng cây sau khi ông có dịp đi khắp nơi ở Á Châu và biết được loại cây nào là tốt nhất để trồng ở Singapore.
Mà đúng thế thật. Không như ở Sài Gòn trên các con đường vẫn còn đầy cây xanh như Tự Do, Duy Tân cũ, ở Singapore các hàng cây tuy cũng to nhưng không cao bằng. Nhưng đổi lại, các tàng cây lại rất to, rất rộng nên hầu như cả con đường đều được phủ đầy bóng cây xanh, ít rụng lá.
Rất đẹp bạn ạ. Từ khu phi trường thẳng về trung tâm thành phố, cả một đoạn xa lộ dài và xa trên dưới 20 cây số nhưng bạn chỉ sẽ thấy đầy cỏ xanh, bóng mát, và từng chùm hoa bông giấy cuốn theo hai bên đường.
Và còn rất nhiều điều khác tôi đã học và thấy được trong chuyến đi vừa qua. Ðúng là nó vẫn còn khá nhiều vấn đề cần nên được cải thiện và thực hiện để từ một thành phố giàu có và phát triển ở Á Châu trong tương lai nó sẽ trở thành một nơi được cho là công bằng, văn minh và nhân bản. Cho đến nay án tử hình vẫn còn đó, báo chí vẫn bị kiểm duyệt chặt chẽ và các đảng phái, hội đoàn đối lập đều bị ép đặt, bức chế. Nếu không muốn nói là luôn bị trù dập.
Và nó vẫn rất đắt. Chỉ cần kêu một ly café latte và một miếng bánh chocolate ở khu ăn chơi Demsey Hill là bạn sẽ mất toi ít nhất 20 đô la chưa kể tiền tip. Ðúng là ở đời này có bao giờ mà ta được cho ở khách sạn năm sao với cái giá rẻ mạt đâu, có phải không?

**********************************************************

source

http://www.oneviet.com/archives/2009/09/singapore.php#more

No comments:

Post a Comment